Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 2

 CHƯƠNG 5

 Liệu hắn sẽ tìm tôi không nhĩ? Tôi chắc 80 đến 90 phần trăm. Không có gã Hoàng Đế nào lại bỏ qua một... "mỹ nhân" như thế được. Ồ! Có vẻ như tôi hơi bị tự tin về mình rồi. Nhưng nhìn ánh mắt của hắn thì đã nằm gọn trong tay tôi hơn 50 phần trăm rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa.
 Giờ này có điên mới vác xác đến Ngự Hoa Viên, tiếc thật, nhưng để bảo toàn tính mạng nên tôi đành lần mò về đường cũ.
 Ơ! Khoang đã! Tôi nhớ ra con mụ điên ban nãy, nếu tôi lại đi nhầm vào con đường ban nãy thì tôi sẽ chết nhanh hơn là bị tên Hoàng đế đó bắt.
 Làm sao đây?
 Nhìn đoàn người đó đã xa tít chỉ còn thấy những chấm li ti, tôi đứng dậy chạy theo đoàn người như bị ai đó thúc giục.
 Để lại mình tôi nơi thâm cung này thật đáng sợ.
 Tôi chỉ dám đi phía sau họ và chừa khoảng cách đủ để họ không nhận ra có người theo phía sau.
 Khi đến ngự hoa viên rộng lớn, tôi liền tản ra đi tìm con đường thường đi cùng với Huệ Phi đến đây để quay trở lại Ngọc Cẩm Cung.
 "Tuệ Nhi..." Tôi đang có ý định đi thêm một bước nữa thì tiếng gọi của Huệ Phi vang đến tai tôi từ phía sau.
 Đằng sau, Huệ Phi đang vén váy lên đi vội đến nơi tôi đứng, gương mặt chị ta lộ rõ sự lo lắng với tôi.
 "Em không sao chứ?" Huệ Phi vừa nói vừa đưa mắt ngó xung quanh
 "Không ạ! Liệu hắn... à Hoàng Thượng sẽ giết em sao?"
 "Không! Người sẽ không giết em vì người nhận ra em là một mỹ nhân, thế nào Người cũng sẽ không buông tha cho em, nhưng không sao đâu! Ta sẽ không để Hoàng Thượng bắt được em và sẽ cố thuyết phục Người quên em..."
 "Vậy tại sao Huệ Phi nương nương lại sợ em bị Hoàng Thượng tìm ra? Dù sao Hoàng Thượng sẽ không giết em mà..." Tôi giả vờ hỏi Huệ Phi với chất giọng ngây ngô, dù rõ trong lòng tôi biết chị ta sợ tôi sẽ "cướp chồng" của chị ta đây mà. Tôi chẳng cần! Cứ tưởng tôi ham thích cuộc sống trong cung cấm này lắm sao?
 Sắc mặt Huệ Phi đanh lại như vừa bị tạt nước lạnh vào mặt, sau một hồi đờ mặt ra chị ta mới mấp mé nói đại ra một lý do nào đó.
 "Ta thấy em còn trẻ tuổi, không thể bị nhốt mãi trong cung cấm này. Nếu để Hoàng Thượng tìm thấy, Người sẽ bắt em ở lại Long Thành này mãi mãi..."
 Để làm gì? Ý chị ta nói, "làm thú cưng" của hắn ta đó hả?
 Đáng sợ!
 Không được! Tôi không thể để bị bắt được.
 "Nương nương! Xin người giúp Tuệ Nhi rời khỏi nơi này, xin Người..." Tôi quỳ thụp xuống cố nặn ra hai giọt nước mắt, mãi chỉ thấy mắt mình nhòe nhòe mà chẳng thấy giọt nước mắt nào trào ra khỏi mắt.
 Chị ta cúi người đỡ tôi đứng dậy.
 "Được được, ta sẽ giúp em, nhưng không phải ngay lúc này. Ta bận rồi, ta phải đến dự tiệc cùng Hoàng Thượng và Thái hậu, em hãy về phòng đi. Tối đến ta sẽ đến tìm em..."
 Chưa để tôi trả lời, chị ta rón rén đi mất dạng.
 Đông người thế này, tên Hoàng đế ấy sẽ chẳng dám manh động đâu, huống hồ còn có sự xuất hiện của "lão Thái Hậu" tôn kính kia kia.
 Bỏ ra chút đỉnh thời gian để tò mò không có gì là không tốt.
 Tôi vội cúi xuống chà tay xuống đất rồi quẹt lên mặt mấy đường để tránh bị bọn người ban nãy nhận ra, đặc biệt là lũ quan lại háo sắc.
 Ở đây, cung nữ thì mặc đồ y nhau nên chẳng ai phân biệt được các cung nữ với nhau nếu nhìn từ xa.
 Tôi đi đến gần sảnh chính, nơi bày đầy các bàn yến tiệc long trọng, đưa mắt đến bàn to bự nhất, sang trọng nhất chính là cái người ban nãy đã mém chút nữa giết tôi bằng ánh nhìn.
 Bên cạnh là một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chắc hẳn chính là người đã cướp mắt trái tim vị Hoàng đế kiêu hùng trong tay Huệ Phi tỷ tỷ đây mà, nhìn cô ta có nét từa tựa người dân tộc, chắc hẳn là mỹ nhân được cống nạp của một dân tộc nhỏ miền núi nào đó.
 Sau đó tôi cũng thoáng nghe bọn cung tì nói đi nói lại về vị mỹ nhân này, cô ta chính là Kim Thục Phi, đúng chất là con của trưởng tộc của một tộc thiểu số vùng núi phía Bắc.
 Đưa mắt sang bên cạnh, một lão bà tóc lúng phúng bạc, gương mặt rạng ngời từa tựa hắn. Có vẻ như bà ta không được vui lắm, có lẽ như lý do chính đáng nhất là sự xuất hiện của Kim Thục Phi yêu kiều kia, xem kìa! Hầu như các vị nương nương khác có nét mặt tương tự. Thật tội nghiệp.
 "Hồ Ly tinh..." Giọng nói như đây nghiếng của một trong số vị phi tần lọt vào tai tôi không sót một chữ.
 Hẳn là nói mỹ nhân Kim kia, đúng thật thì cô ta có phần lả lơi hơn là một vị phi tần cao quý đầy tôn nghiêm.
 Thục Phi là người có quyền lực cao nhất hiện nay sau "lão bà" Hoàng Thái Hậu, rõ là cô ta được Hoàng đế sủng ái vô cùng, chức quyền của cô lớn hơn Huệ Phi một bậc, tức cô ta thuộc hàng "nhị giai phi". May thay Kim không phải là Nguyên Phi, nếu không cả hậu cung sẽ loạn lên cho xem.
 Nhưng dù sao thì trong tương lai, cô ta sẽ bị cho "ra rìa" sớm thôi.
 Đang mãi ngắm nghía những con người thời cổ đại lừng danh này thì tâm trí tôi bị kéo ra khỏi đám suy nghĩ bởi một câu nói vang vọng khắp rừng núi của Tiểu Nô.
 "Tuệ Tuệ..."
 Lập tức quay lưng sang, tên tiểu thái giám đáng ghét này đang lao đến tôi với tốc độ chóng mặt, chợt nhận ra điều xấu, tôi quay sang nhìn tên hoàng đế, hắn đã biến mất từ khi nào, hệt như bóng ma lúc ẩn lúc hiện.
 Chắc hắn vừa đi đâu đó, may thay hắn không có ở đây để có thể nghe câu nói lãnh lót như chim sơn ca của Tiểu Nô.
 Tiểu Nô vừa nhào đến thì tôi đưa tay chụp miệng "chị" ta lại.
 "Cậu điên hay sao mà gọi tên tôi to thế, đặc biệt lại là tên cúng cơm của tôi nữa... muốn bị ma bắt mất hồn của tôi à?"
 "Ma...?" Mặt Tiểu Nô tái nhợt, phũi tay tôi ra "Thật sao?"
 "À, tôi nghe nói thế! Tôi không hề gây thù chuốc oán với cậu, làm ơn tha mạng cho..."
 "Hà hà! Cô cũng tin những câu chuyện đó sao? Tuệ Tuệ thay đổi thật rồi đấy..."
 Cậu ta cười hí hí rất chi là khoái chí.
 "Tin cái đầu của cậu, tôi bận rồi... tôi phải về Ngọc Cẩm Cung."
 "Đợi đã, chỉ mới đến thôi mà! Vậy mà nói không đến..." Cậu ta bẹo má tôi, lặp tức tôi tránh mặt sang một bên, đúng là một tên lì lợm khó dạy. "Ơ mặt của cô sao lại..."
 "Là lệnh của Huệ Phi nương nương, ta đi đây..."
 Mặc cho "chị" ta há cứng họng, tôi vội bỏ đi.

CHƯƠNG 6

 Vì trở về với tâm trạng sờ sợ, tôi cảm thấy con đường cứ xa tít mãi chẳng thấy nơi đến. Tôi sợ mụ điên ban nãy sẽ xuất hiện trước mặt rồi dí dao về phía mình, thật kinh khủng.
 Cuối cùng, sau "một vạn năm'' tôi đã đặt chân được vào phòng của mình, nằm trong địa phận của Ngọc Cẩm Cung. Một cảm giác vô cùng tuyệt vời!
 "An toàn rồi..." Tôi thở một hơi rõ dài.
 Ngọc Cẩm Cung là nơi được canh gác rất chi là tốt nên không sợ người lạ xâm nhập, ngoài Huệ Phi ra thì còn lại là các thái giám và cung nữ của Ngọc Cẩm Cung, nên chẳng có việc gì lo sợ, toàn bộ là người quen cơ mà.
 Trên người đầy đất cát bởi ban nãy tôi đã lăn lộn dưới nền đất nên mới thành ra thế này, phải tắm thôi. Sau đó sẽ đánh đàn mới được, được dịp chẳng mấy ai ở đây, nên thoải mái hơn.
 Tôi pha nước thật ấm rồi thả mình vào dòng nước dịu nhẹ...
 Cảm giác thật dễ chịu...
 Chẳng biết từ khi nào tôi đã chìm vào một giấc mơ xa xăm, đưa tôi trở về ký ức khi trước.
 Mọi chuyện vẫn yên ổn, không có vụ tai nạn nào xảy ra với tôi, ba mẹ vẫn ở đó, anh trai tôi, chị gái tôi.
 Tiếng cửa kêu keng két khiến tôi giật mình, mọi việc vẫn như cũ, là sự thật. Tôi vẫn hay mơ về những ký ức như vậy, thật khiến tôi buồn phiền.
 Ôi! Tôi đã ngâm thế này bao lâu rồi nhĩ? Nếu lâu thêm nữa, chắc người tôi sẽ phình ra như cái bánh bò mất, phải mặc y phục vào thôi.
 Tôi nhìn lên bức bình phong, lại quên mang đồ vào rồi...
 Tôi day day thái dương, thật bực bội, may là hôm nay mọi người đi hết rồi.
 Tôi đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm...
 Lướt ra khỏi cái bình phong hướng về phía cái tủ bằng gỗ gần đó thì...
 "ÁÁ..."
 Trước mắt tôi: Hắn, người đó, tên Hoàng Đế đại háo sắc đã đứng dựa lưng vào cửa từ khi nào.
 Khốn thật, nhưng có vẻ như hắn hơi bất ngờ trước tình huống này nhưng chỉ là hơi thôi.
 Tôi vội ôm lấy bộ quần áo bẩn còn máng trên bức bình phong che người lại.
 "ĐI RA CHO TA MAU" Tôi quát, mặc kệ hắn là vua hay thái giám đi chăng nữa, nén về thái dám thì có cởi hết đứng trước mặt thì chúng vẫn xem mình như đồng loại, thiết tha gì mà ăn thịt.
 "Nàng đừng tưởng cơ thể phụ nữ ta chưa bao giờ thấy, đừng làm quá như vậy..."
 Hắn có vẻ bình thản nhĩ, tốt thật, nếu không nễ tình hắn là vua, tôi đã cầm ngay lấy cái ghế đằng kia phan thẳng vào đầu hắn cho hắn chết tươi.
 "ÍT RA TÔI VẪN LÀ GÁI CHƯA CHỒNG MÀ"
 Tôi quát, nước mắt nước mũi tèm lem, dung mạo đẹp trai của hắn bị nhòe đi trong mắt tôi.
 "Không sao, ta sẽ là người chịu trách nhiệm..."
 Ôi trời ạ, tôi tức chết mất. Nếu tôi là người bệnh tim thì đã lăn ra chết ngất vì câu nói này, biết nói gì đây, thật đúng là một kẻ lì lợm, khó dạy, khó nuôi, có bảo.
 " Anh...anh...! Ngươi... ngươi...." Cơ lưỡi tôi như cứng lại, chỉ biết dùng tay chỉ chỉ vào hắn.
 Hắn đi đến chụp lấy bàn tay tôi đang hướng về hắn...
 "Ta nói sẽ giữ lời"
 Nói rồi hắn ta đi đến tủ đồ lấy đồ ra rồi ném sang cho tôi
 "Mau mau thay đi, nếu không ta đổi ý thì không chừng ta sẽ không biết mình sẽ làm gì nàng đấy..."
 "Ngươi dám..." Tôi cáu gắt nhìn hắn rồi vội ôm lấy bộ y phục và đi nhanh vào trong thay.
 Thay xong y phục, tôi đi ra khỏi bức bình phong, hắn vẫn còn chình ình ở đó, đúng là âm hồn không tan, ám khí nặng nề.
 "Sao còn chưa đi?" Tôi trừng hắn
 "Nàng có biết, chỉ cần với câu nói này cộng với thái độ, lời nói ban nãy nàng dành cho ta, đủ để nàng mất đầu rồi không?"
 Tôi giật thót mình nhìn hắn, quên mất hắn là vua, càng quên mất ở thời đại này phải biết phân biệt rõ cao thấp, người trên kẻ dưới...
 Tôi mặc kệ, có chết thì trước sau cũng chết, đằng nào mà hắn sẽ không sai người truy lùng tung tích của tôi.
 Tôi ngồi xuống giường...
 "Oai..." tiếng dây đàn phát ra làm tôi sực nhớ cây thập lục cầm ban chiều để trên giường.
 "Xem ra nàng cũng biết về những món này nhĩ...?" Hắn nói rồi đưa mắt nhìn cây đàn phía sau tôi.
 Rõ rồi, thế nào cũng bảo tôi đàn vài khúc, dù sao cũng đang ngứa tay, đàn thôi cũng không có gì quá đáng.
 Tôi đặt đàn lên một cái bàn nhỏ và ngồi trên giường rồi gẫy một khúc nhạc linh tinh mà tôi có thể nhớ nhưng không nhớ tên.
 "Ngươi... à.. Mời Hoàng Thượng ngồi ạ" Tôi nói rồi đưa mắt về hướng bộ bàn ghế tiếp khách đặt gần đó, hắn không những không nhìn theo ánh mắt tôi, còn đi đến phía tôi, khiến tay tôi đơ lại, khúc nhạc bị đứt quảng nửa chừng.
 Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi
 "Sao không tiếp?" Hắn đưa mắt nhìn.
 "Hoàng Thượng... tôi..." Nói sao nhĩ, câu từ trung cổ thật phiền phức, ý tôi là... "Anh ngồi đây thì làm sao tôi đàn? Dù gì anh cũng là bậc cao quý mà lại ngồi ngang hàng với cung nữ thì ra thể thống gì?"
 Có lẽ tôi nói hơi quá, hay tại ngôn ngữ có phần khang khác thực tại nên hắn ta đã chuyển ánh mắt với tôi, nói sao nhĩ? Khó hiểu, chỉ là một ánh mắt chứa đầy sự không bình thường.
 Tôi vội đặt đàn xuống, rời khỏi giường cung kính khụy người xuống...
 "Mời Hoàng Thượng trở về, chắc hẳn các vị nương nương và Thái hậu sẽ lo cho người lắm..."
 "Mặc họ..." Hắn trả lời ngay khi tôi vừa dứt lời
 "Người không sợ... Mỹ nhân của Người sẽ lo lắng ư?" tôi đưa mắt lên nhìn, ánh mắt tôi sáng rỡ đầy thiện chí!
 "Ồ!" Hắn nhìn tôi với anh mắt cực kỳ... đáng sợ "Ở đây có một Mỹ nhân rồi, thì còn mỹ nhân nào nữa?"
 Tôi lạnh người khẽ lùi lại.
 Cố cười cười nhìn hắn ta...
 "Thì ra Hoàng thượng cũng biết đùa vui như vậy..."
 "Ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi..."
 Nói rồi hắn khẽ ngáp rồi lấy tay che miệng lại, tôi sững mắt nhìn hắn, mồm miệng tôi muốn méo sang một bên khi nghe câu nói động trời của hắn ta.
 "Đây... đây không phải là..."
 "Ta biết, nhưng ta muốn nghỉ ngơi ở đây..."
 "Nhưng đây là phòng của..."
 "Ta biết, nhưng ta muốn vậy... Nàng dám kháng chỉ?" Hắn trừng mắt với ánh mắt đầy ẩn ý.
 Ý hắn là... nếu tôi kháng thì sẽ... bay đầu?
 Toi rồi, không xong rồi, 17 năm giữ gìn thân thể của tôi đã bị hắn nhìn thấy hết, vậy mà giờ còn... ôi chúa!
 Tôi đành nghiếng răng nghiếng lợi chấp nhận!
 Tôi cất cây thập lục rồi dọn giường tươm tất cho hắn, được, tôi sẽ ngủ dưới đất.
 "Hử?" Hắn nắm lấy cổ tay tôi
 "Nàng muốn chết hay sao?"
 "Hử?"
 "Nằm dưới đó sẽ rất lạnh, ta sợ ngày mai, nàng sẽ lạnh chết..."
 "Không đâu, tôi chịu lạnh tốt lắm..." Tôi cười cười.
 "Ta ra lệnh nàng phải lên giường nằm, nếu dám cãi lời, ta sẽ..."
 "Được được..." Tôi chịu, hết cách. Hệt như mẹ phải cưng chiều con cái của mình vậy, thật bất trị.
 Tôi năm xuống giường mà cơ thể lạnh toát vì sợ, liệu hắn sẽ không làm gì chứ?
 Không! Nghĩ ngu ngốc, làm sao lại không có chuyện gì được, huống chi hắn nói tôi là một mỹ nhân, mỡ dâng miệng mèo mà mèo dám chê?
 Không, tôi không muốn. Tôi còn trẻ người non dạ, biết gì những chuyện như vậy, làm ơn đi. Ai đó xuất hiện rồi lôi tên khốn này ra khỏi đây giúp tôi. Sau đó tôi sẽ tạ ơn bằng một con heo sữa khi tôi được thăng chức tổng quản.
 Chợt tay hắn ôm lấy cơ thể tôi...
 "Nàng lạnh à?"
 "Không"
 Tôi đáp vậy thôi, chẳng biết nói gì.
 Tôi quay sang, hắn vẫn mở mắt nhìn tôi.
 "Không ngờ ở trong cung lại có một mỹ nhân tuyệt đẹp như nàng! " Câu nói này, làm tôi nỗi da gà " Mái tóc nâu tuyệt đẹp..." Không đâu, tôi nhuộm đấy, thực chất tóc tôi màu đen cơ mà.
 Hắn nói đến đâu thì mắt đưa đến đó, tôi nhìn thấy ẩn ý trong mắt hắn.
 "Tại sao Hoàng Thượng lại đến đây? Người theo dõi nô tì ư?"
 "Không hẳn, ta đi vô tình thôi. Chẳng hiểu sao khi nghe ai đó gọi tên nàng, thì ta đã nhìn thấy nàng, dù nàng có cố bôi tro trét trấu lên mặt thì mái tóc này không thể thay đổi được..."
 Gì cơ? Đường đường là vua, dám theo dõi một cung nữ? thật là một chuyện xấu hổ.
 "Ta chán đối mặt với những con người đó lắm rồi, tất cả chỉ là giả dối. Tuy quen biết không lâu, nhưng mọi tâm tư cảm xúc được nàng thể hiện rất rõ, ta không nhằm khi đã quyết định lưu lại đây..."
 "Giờ thì Người mãn nguyện rồi chứ? Nằm cạnh mỹ nhân rồi đấy..."
 "Phải, chỉ một nửa..." Hắn đưa tay vuốt má tôi, gai ốc tôi nỗi lổm cổm trên da, may thay tay áo đã che mất.
 Vậy là suốt đêm đó, tôi đã quá lo xa, hắn chẳng hề làm gì tôi ngoại trừ hết ôm tôi rồi lại nói những câu chọc ghẹo tôi. Làm tôi hết sỡn da gà rồi lại run người vÌ độ kinh khủng của nó.
 Ối trời! Tởm quá đi thôi! Háo sắc mà còn biến thái, đời này tôi không thể có chồng được rồi.

CHƯƠNG 7

 Sáng hôm sau...
 Tôi đang chìm trong một giấc mộng đẹp tuyệt vời, tôi đang đứng trước một cánh đồng hoa oải hương đẹp vô cùng, hương gió thoang thoảng mơn man đôi má của tôi nhẹ nhàng mà mát rượi.
 Đang thưởng thức khí trời thiên nhiên, bỗng tôi nghe có tiếng của rất nhiều người, tôi nhìn thấy vô số những tên bộ tộc quái dị ăn mặc không giống người, nếu có thể tôi sẽ gọi là " tạc zăn" và bọn chúng đang lao ùng ùng về phía tôi như hễ săp bắt được con mồi ngon, tôi quơ tay quơ chân loạn xạ hòng cố gắng chạy thoát bọn chúng.
 Bỗng!
 "Ập..."
 "Ồ! chết tiệt..."
 Tôi tỉnh dậy với đầu óc nửa tỉnh nửa mơ.
 "Cái gì vậy hả?" Tên Hoàng đế đáng ghét lên tiếng và nhìn tôi với gương mặt vừa tỉnh ngủ.
 Mình quên mất tối qua mình đã... qua đêm cùng hắn, nếu như là người bên ngoài thì gọi là "sủng hạnh", mà "sủng hạnh" quái gì được, được ôm mỹ nhân là hay rồi.
 "Không có gì..." Tôi bật dậy thì tay lại bị hắn ghì chặt, lòng thầm rủa hắn một cách không thương tiếc, lại kiếm chuyện "sàm sỡ" đây mà.
 "Hoàng Thượng, đã sáng rồi! Nô tì sợ mọi người sẽ đi tìm Người! Người không thiết triều ư?"
 "Bỏ một ngày không chết được đâu..."
 Chà! Trả lời rất mạnh miệng, tôi bắt đầu thấy thích con người này rồi đấy, thích làm điều mình làm, bỏ qua tất cả quy tắc.
 "Hoàng Thượng à..." Tôi thường gọi mẹ theo kiểu kéo dài câu từ, thế là lại gọi hắn với cách gọi như vậy, không khéo lại hiểu lầm tôi đang cố ý câu dẫn hắn.
 "MỞ CỬA"
 Đến bây giờ tôi mới nhận ra giấc mơ của tôi không ổn thật sự, hồ như có một toán người rất đông đang bao vây phòng tôi thì phải.
 Tiếng gõ cửa làm tôi sắp thủng cả màn nhĩ.
 Tôi bực bội đi ra mở cửa nhưng tên Hoàng đế ấy đã nắm lấy tay tôi
 "Ta sẽ cùng nàng ra..."
 Nhìn nét mặt hắn, tôi nhận ra hình như có điều gì đó thật sự thật sự không tốt lành sắp xảy ra. Tay tôi run run, tưởng tượng cảnh tượng khi cánh cửa bằng gỗ ấy mở ra, tôi sẽ bị bắt vì tội quyến rũ vua. Không! Tôi không có, chính hắn tự mò vào phòng tôi cơ mà?
 Khi cánh cửa ấy mở ra...
 Quan binh,Thái Hậu, các vị phi tần với gương mặt lo lắng pha lẫn ghen ghét chẳng thấy đâu.
 Tôi thở một hơi rõ dài.
 Truớc mắt là Tiểu Nô đáng ghét! Mặt cậu ta hết trắng bệch ra rồi lại tái xanh, xong rồi lại tím tái.
 Cậu ta quỳ thụp xuống trước mặt hắn...
 "Xin Hoàng thượng tha tội...!" Rồi dập đầu mấy cái mà chẳng nói nên lời, tôi đoán là nếu có thể nói được tiếp, cậu ta sẽ nói rằng không biết "Hoàng Thượng" trong phòng tôi.
 Tôi quay sang nhìn hắn, gương mặt hắn bớt căng thẳng hơn và hắn hơi mỉm cười với tôi.
 "Được rồi! Trẫm không chém đầu ngươi đâu, nhưng ngươi phải giữ bí mật rằng Trẫm đã... qua đêm với Tuệ Tuệ, bằng không thì chuẩn bị bay đầu là vừa..."
 "Thần xin giữ kín miệng, có chết cũng không nói nửa lời..." Tội nghiệp Tiểu Nô, cứ dập đầu miết, e rằng đầu cậu ta sắp vỡ ra rồi.
 Nói rồi hắn bỏ đi mà không nói bất cứ lời nào với tôi, trời chỉ vừa hừng sáng nên các cung tì vẫn chưa thức hẳn nên rất ít người nhìn thấy, mà có thấy thì tốt nhất xem như không có gì, bằng không sẽ hại chết mình lẫn người thân trong ba đời nhà họ.
 Đáng buồn thay!
 Khi tên Hoàng đế đã mất dạng, tôi mới khụy người đỡ Tiểu Nô dậy, cậu ta nặng thật.
 Hệt như chân cậu ta nhũn ra thật rồi, có khi nào sợ quá rồi tè ra quần không? Không được, đây là phòng của tôi.
 Tiểu Nô đứng dậy, một lát sau mới định thần lại. May mắn là cậu ta còn kiềm chế được, không thì phòng tôi sẽ bóc mùi mất.
 "Cô... làm sao... Tuệ Tuệ à..." Cậu ta kéo dài tên tôi muốn đụng cả nóc nhà.
 "Suỵt"Tôi chụp lấy miệng cậu ta. "Làm ơn! Tôi không biết giải thích thế nào nhưng không như cậu nghĩ đâu..."
 "Hoàng thượng đã qua đêm ở đây?" cậu ta kéo tay tôi ra
 "Ừ" Tôi gật gật
 Mắt cậu ta tròn rõ trông thấy, miệng chữ O nhìn tôi như chết trân.
 "Nhưng không phải..."
 Cậu ta che miệng lại vì quá kinh ngạc
 "Tuệ Tuệ à! Thật sao? Vậy chúc mừng cô, chim sẻ hóa thành phượng hoàng..."
 "Phượng hoàng cái đầu của cậu..." Tôi cốc mạnh vào đầu cậu ta thành tiếng "Nếu bọn phi tần kia biết được, tôi sẽ bị... tuyệt chủng trong nay mai thôi. Thế nên cậu kín miệng cho, vì tôi đấy..."
 Đến trưa thì tôi vẫn chưa nghe tăm hơi bọn cung tì, thị vệ, thái giám nói gì đến vụ việc sáng nay. Không biết là do không biết hay là do cố gắng câm họng để không bị bêu đầu nhĩ? Tôi tự hỏi mãi câu này, trông sắc mặt họ chẳng có gì là có chuyện đang giấu, phần nào khiến tôi an tâm.
 Sau đó đã có một tin vô cùng động trời làm náo loạn gần một nửa Long Thành.
 Xác của một phụ nữ đã được tìm thấy ở một cái giếng gần một đường đi dẫn từ điện Kim Thánh, trên người có vô số nhát dao chí mạng, rõ ràng người giết cô ta chắc hẳn có mối thù sâu nặng với cô ta. Thật tội nghiệp!
 Nghe nói cô ta bị loạn thần, tâm trí không ổn định.
 Tới đó, tôi nghĩ ngay đến mụ đàn bà hôm qua, tức tốc chạy theo nơi diễn ra sự việc.
 Cái xác trắng bệch gốm ghiết chẳng còn rõ hình dạng nhưng tôi chắc chắn chính là mụ ta.
 Chuyện gì đã xảy ra? Bà ta là ai? Hôm qua, tôi đã nghe bà ta gọi tên họ của Huệ Phi, bà ta có liên can gì với Huệ Phi?
 Bọn cung nữ, thái giám cứ nháo nhào bàn tán mà không nễ một chút mặt mũi nào cho người quá cố.
 Thì ra, bà ta trước kia là Doan Lệ Phi, chị em họ của Doan Huệ Phi, cũng một thời được Hoàng đế sủng ái hết mực, nhưng vì một lần bị sảy thai, bà ta đâm ra điên loạn rồi tâm trí không còn được minh mẫn, một mực khẳng định cho Huệ Phi gay ra. Tội cho Huệ Phi, cứ bị bà ta dí dao đến đòi mạng cho hài nhi yểu mạng của mình, may mắn là sau đó bà ta đã bị lôi vào lãnh cung vì bất đắc dĩ, bà ta bị nhốt trong một căn phòng khóa chặt, chỉ có một lỗ hở nhỏ để đưa thức ăn vào.
 Thế sao không để bà ta chết đi cho xong? Sống chi mà đau khổ vậy chứ?
 Cuối cùng chẳng hiểu thực hư ra sao, bà ta đã thoát ra được và giờ đây đã biến thành cái xác gớm ghiếc này đây.
 Đây chỉ là số ít trong vô số bi kịch trong cấm cung mà tôi được biết, được nghe trên các câu chuyện lịch sử xa xưa, trên báo, trên màn ảnh.
 Sau đó tôi vội đi trở về Ngọc Cẩm Cung để làm việc cần làm.
 Chưa kịp nhích chân lên thì từ đâu đã có một lũ quan binh bao vây lấy tôi, không để tôi phân trần, họ bê hai bên vai tôi lôi đi không chút thương tiếc.
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .